Phấn đấu trở thành... người bình thường
Trở thành Người bình thường, thật đơn giản. Thời tuổi trẻ tôi cũng từng nghĩ như vậy nhưng “quá nửa đời phiêu dạt” đi tìm “sơn hào, hải vị”, khi trưởng thành, quay về “úp mặt vào sông quê” mênh mông, bao dung như lòng mẹ, tôi mới nhận ra “sơn hào, hải vị chính là cơm canh, cá kho, rau muống, dưa cà” của mẹ, mới thấu hiểu được chữ “hiếu” với cha mẹ, thấm thía giá trị của những “điều bình thường”, những điều tưởng như ai cũng có, cũng biết, nhưng thật ra ít ai hiểu hết. Giá như ngay từ đầu, đời ta “ngộ” được điều này thì cuộc đời sẽ tăng phần ý nghĩa hơn nhiều. Trở thành Người bình thường, thấu hiểu được giá trị của những điều bình thường; với tôi, đó là bí quyết sống, bởi vì Người bình thường là:
- Một người như bao nhiêu người khác, dễ hòa nhập và hội nhập được.
- Làm được tất cả những việc bình thường và vì vậy, làm được cả những việc vĩ đại bởi vì tất cả những chuyện lớn đều bắt nguồn từ những chuyện nhỏ mà thành.
- Luôn “biết mình là ai – đang đứng ở đâu – thành ý – chính tâm – tu thân” để đi thăng bằng trên mặt đất, không sống viển vông, không bao giờ tự cho mình là siêu nhân. “ Tròn vai, thuộc bài, không nói dài, không Mr Oai”.
- Luôn luôn có ít nhất 2 phương án trong mọi tình huống để không rơi vào trạng thái “khác thường” khi xảy ra sự cố.
- Luôn tự tin, không tự mình “tim đập, chân run” vì hiểu được: Trong bất kỳ lĩnh vực nào của cuộc sống, mọi sự vật, hiện tượng đều xuất phát từ quy luật bình thường, tất nhiên, vốn có và chắc chắn sẽ qua đi nên sẽ cảm thấy bình thường; không bức xúc, áp lực đáng kể; không tô vẽ, phóng đại sự vật, hiện tượng nhưng cũng không coi thường sự bình thường ấy và dễ dàng vượt qua một cách… bình thường.
- Khi cần, biết hóa thân vào người khác, phù hợp với từng hoàn cảnh cụ thể; lần lượt hoàn thành từng nhiệm vụ để đi đến mục tiêu của cả cuộc đời bằng cách tìm ra con đường bình thường, đơn giản nhất trong muôn vàn con đường.
- Biết đơn giản hóa những vấn đề phức tạp. Khi xử lý tình huống cuộc sống luôn biết tạo điều kiện cho “những dòng sông cùng chảy”, không để rơi vào bế tắc bởi tính ích kỷ, “tư duy ngõ cụt”.
Điều cốt lõi của cuộc sống bình thường là “tinh thần, tâm trí” lúc nào cũng trong trạng thái “tĩnh lặng”, bình thản và trong đầu, cửa miệng luôn có hai từ “may quá”, dù gặp điều gì có xui xẻo, bực tức đến mấy cũng... may quá! Vì chuyện này ko đến thì lập tức chuyện khác sẽ đến còn nặng hơn..., nên đón nhận bình thường vì... may quá! - Một ngày ít nhất dành ra 15 phút để suy ngẫm về những “điều bất bình thường” của chính mình, mỗi một điều bất thường, thường là một cái “ngu”. Trừ trường hợp tư duy kinh doanh và con đường đi đến hiệu quả nhanh nhất theo hướng hiện đại thì phải biết “nghĩ khác”, áp dụng “chiến lược đại dương xanh”.
Mình là người bình thường, nên nói, viết không được… bất bình thường (đụng chạm, xúc phạm đến người khác), nên nghĩ không được nói ra ngay mà phải “đá lưỡi 7 lần trước khi nói” – “suy nghĩ kỹ trước khi nói - cẩn thận khi cầm viết - kiên quyết khi hành động” vì “hoạ từ miệng mà ra - bệnh từ miệng mà vào”.
Chân thật, khéo léo với người ngoài; thẳng thắn, trực diện với người nhà. Sau khi mình làm tất cả vì tốt cho người khác mà họ vẫn không nhận ra thì áp dụng kế 36 Binh pháp Tôn tử… Phương châm sống bình thường là: “Chân thật - Thẳng - Hiệu quả”. - Làm phúc luôn cho là bình thường, may mà được làm, nếu không thì người khác cũng sẽ làm; vì vậy, giúp ai sẽ nhanh quên để tập trung làm việc khác, không bao giờ kể công.
- Để thành công, cần xác định: Tất cả là tạm thời, chỉ có tình người là vĩnh cửu! Điều ý nghĩa nhất trong cuộc sống là đi được bao nhiêu nơi, hiểu biết được điều gì mới, giúp được bao nhiêu người. Mình phải biết “tự thương” chính mình! Không ai tên là “Phải”, chỉ tên là “Thích”. Và mọi sự đến với ta, dù là điều đau buồn nhất cũng “may quá” nếu không xảy ra chuyện này thì chuyện khác còn nặng hơn…
Cả đời con người, suy cho cùng phấn đấu có hai chữ “Thanh thản”, và đỉnh cao cuộc đời là đạt được 4 sự tự do (tự do cá nhân - tự do tài chính - tự do thời gian - tự do tinh thần). Trong đó, “tự do tinh thần” có lẽ là “cảnh giới” cao nhất, cốt lõi của 4 sự tự do. Tự do mới là người bình thường được.
Cá nhân tôi tâm niệm: “Giờ mình đang phấn đấu trở thành người... bình thường!”. Theo tôi, trở thành người bình thường là để thấu hiểu được giá trị thực của những điều bình thường, là bí quyết sống đồng cảm với mọi người. Chỉ khi biết hạ “cái tôi” xuống, buông bỏ “cái tôi” thì “cái tầm” mới tự cao lên được. Chỉ làm được những việc bình thường mới làm được những việc vĩ đại. Bởi tất cả các vĩ nhân thành công chuyện lớn đều bắt đầu từ việc xử lý, xử sự những chuyện nhỏ mà thành… vì biết hòa nhập thực tại, biết “đi bình thường” trên mặt đất (không phải trên mây) và quy tất cả về… bình thường, suy nghĩ tích cực… người thông minh luôn biết “làm chủ” cảm xúc, sống “lý trí” và hành động tích cực từ cảm xúc tích cực… để mọi sự việc tự nhiên, đỉnh cao cũng vẫn... bình thường thôi - ai cũng sẽ làm được như mình trở lên!
Tiến sĩ Nguyễn Đức Hưởng
Số lượt đọc: 3498 Cập nhật lần cuối: